A7 Nguyễn Trãi - Tây Ninh
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

A7 Nguyễn Trãi - Tây Ninh

Sức mạnh của sự đoàn kết
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Hãy đọc và xem ta đã làm đươc những ji` cho Cha Mẹ của Mình

Go down 
Tác giảThông điệp
¶«ëñ ñiñÖ

¶«ëñ ñiñÖ


Tổng số bài gửi : 12
Join date : 08/09/2009
Age : 29
Đến từ : Tay Ninh

Hãy đọc và xem ta đã làm đươc những ji` cho Cha Mẹ của Mình Empty
Bài gửiTiêu đề: Hãy đọc và xem ta đã làm đươc những ji` cho Cha Mẹ của Mình   Hãy đọc và xem ta đã làm đươc những ji` cho Cha Mẹ của Mình Icon_minitimeTue Sep 08, 2009 9:19 am

Tuổi thơ tạ lỗi...
A7 - Lời tạ lỗi của tuổi thơ khờ khạo
Cho ngày về tóc mẹ đã pha sương
Dù ở bất cứ nơi đâu trên đất nước mình, cứ mỗi lần thấy các em học sinh nô nức, rực rỡ trong những bộ quần áo mới, khăn quàng đỏ, được bố mẹ đưa đến trường trong ngày khai giảng là tôi lại nhớ đến kỷ niệm ngày xưa về mẹ, về chiếc mũ tuổi thơ đầy day dứt.
Tôi nhớ mãi ngày khai trường năm tôi bước vào cấp II.Hồi ấy tôi bé loắt choắt, người đen nhẻm, tóc vàng hoe vì dãi nắng. Tôi vượt qua kỳ thi chuyển cấp dễ dàng hơn bạn bè vì học khá tốt. Nhà nghèo nên bố mẹ không mua sắm gì cho tôi khi lên lớp mới, chỉ tận dụng đồ dùng sẵn có. Mẹ thức khuya hơn sau một ngày lo toan, ngồi bên đèn dầu khâu cho tôi chiếc áo, cắt từ chiếc áo của mẹ lúc trẻ.
Tôi không còn nhớ mẹ đã phải thức bao đêm để có quần áo tươm tất cho tôi. Sắp đến ngày khai giảng mà “đồ nghề” đi học của tôi chẳng có thêm cái gì mới cả, vẫn chiếc túi cước kẻ sọc đã cũ mèm,vẫn cái bút chì gọt cụt cả hai đầu và mấy quyển vở nhăn nheo. Thế nhưngđó vẫn không phải là điều ấm ức nhất trong tôi lúc đó.
Tôi còn nhớ hôm mẹ đèo tôi đến trước ngôi trường cấpII mới, các anh chị lớp trên và cả các bạn cùng lớp ai cũng ăn mặc đẹp,từ mũ áo đến giày dép. Thế mà nhìn tôi từ đầu đến chân cái gì cũng cũ,nhất là chiếc mũ rộng đã mốc meo và rách vành. Cái vành mũ to đến mứcai nhìn tôi cũng bảo: “Trông con bé này như cái nấm ấy”. Thế mà mẹ vẫnbắt tôi đội đến trường để bắt đầu cho một năm học mới, một cấp học mới.
Tôi nằng nặc đòi mẹ mua cho cái mũ mới như lũ bạn, mũcước loại nhỏ xinh có gắn nhiều bông hoa bằng nhựa xanh, đỏ, tím, vàngnhưng không được. Mẹ bảo:
- Con cứ đội tạm chiếc mũ này cho đỡ nắng. Tí mẹ vào chợ bán sắn mới có tiền mua mũ cho con được, mẹ hứa là mẹ sẽ mua.
Tôi nhất định không chịu đội chiếc mũ cũ bước vào cổngtrường, mẹ năn nỉ thế nào cũng không chịu. Cho đến khi mẹ vừa khóc vừađạp xe vào chợ tôi mới giật phăng chiếc mũ trên đầu vứt xuống đường rồigiẫm lên mấy cái, lau nước mắt bước vào trường.
Đến tận bây giờ tôi vẫn ân hận vì hành động ấy lắm.Tôi nhớ lúc ấy có nhiều phụ huynh đưa con đến khai giảng đứng gần cổngtrường đã nghe thấy tôi hét to rằng: “Con muốn có một chiếc mũ mới, mẹkhông thương con nên cứ bắt con đội cái mũ rách này đến trường. Conkhông đội! Không đội!”. Mọi người xung quanh đều nhìn theo mẹ. Khi ấychắc là mẹ tôi buồn lắm. Sao mà tôi ác thế, cái tính mè nheo, đòi hỏicủa tuổi thơ đã làm mẹ tôi phải khổ.
Buổi trưa hôm ấy, khi tôi đang ngồi thu lu một góc thìthấy mẹ đứng ngoài đường vẫy tôi ra, mẹ cười vui vẻ. Nhưng lúc ấy khônghiểu sao tôi lại giận mẹ, quay mặt đi, không thèm nhìn cũng không thèmchạy ra, cứ để mặc mẹ đứng chờ đến trưa.
Lúc tan học mọi học sinh ùa ra với bố mẹ vui vẻ nói cười, còn tôi thì lầm lì đi trước, để mẹ vừa đi đằng sau tôi vừa nựng nịu:
- Mẹ mua cho con chiếc mũ đẹp lắm, con đội vào không nắng sẽ bị ốm.
Mãi đến mấy hôm sau tôi mới chịu đội chiếc mũ mới đihọc, khi cái nắng đã làm tôi bị cảm cúm, mẹ phải thức mấy đêm canh tôisốt. Lúc tỉnh dậy giữa đêm, rõ ràng tôi đã nhìn thấy mẹ khóc. Khi ấylần đầu tiên tôi biết buồn vì thấy mình có lỗi. Tôi úp mặt vào gối lặnglẽ khóc. Và tôi trở thành một đứa trẻ biết buồn sớm và buồn nhiều từkhi ấy.
Tôi lớn lên, đi xa làng quê, xa ngôi trường xưa, xa bốmẹ. Nhưng những kỷ niệm tuổi thơ vẫn luôn theo tôi mãi. Nó giúp tôikhôn lớn, biết yêu thương, biết cảm thông chia sẻ, nhất là với nhữngngười thân yêu của mình. Câu nói của mẹ hôm nào vẫn vọng về trong trínhớ tôi: “Khi nào làm cha làm mẹ các con sẽ hiểu”...
MINH KE VE MOT TRUONG HOP EM MINH THOY!!!!!!!silent silent silent silent silent
Về Đầu Trang Go down
 
Hãy đọc và xem ta đã làm đươc những ji` cho Cha Mẹ của Mình
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
A7 Nguyễn Trãi - Tây Ninh :: Tỉnh cảm :: Tình yêu-
Chuyển đến